Ngày xửa ngày xưa, Mặt Trăng, Mặt Trời và Gà Trống cùng sống với nhau trên trời. Mặt Trăng mặc cái áo màu trắng, Gà Trống đội một chiếc mũ màu đỏ.
Mặt
Trăng thích cái mũ đỏ của Gà Trống lắm. Một hôm, Mặt Trăng nói với Gà Trống:
- Chúng
mình đổi áo và mũ cho nhau nhé!
Gà
Trống đáp:
- Tớ
không thích cái áo màu trắng của cậu. Tớ không đổi mũ lấy áo đâu!
Mặt
Trăng cứ gạ đổi mãi nhưng Gà Trống nhất định không chịu. Mặt Trăng liền giật mũ
của Gà Trống và vứt xuống đất. Gà Trống vội bay xuống đất để nhặt mũ. Nhưng Mặt
Đất tối đen nên Gà Trống không tìm thấy mũ. Gà Trống sực nhớ tới Mặt Trời, Gà
Trống liền ngửa cổ lên trời và cất tiếng gọi:
- Mặt
Trời ơi! Mặt Trời ơi!
Mặt
Trời vội vén màn mây nhìn xuống dưới đất. Những tia nắng rực rỡ tỏa sáng khắp
nơi. Nhờ có ánh nắng Mặt Trời chiếu xuống, Gà Trống nhìn thấy cái mũ đỏ của
mình mắc trên một cành cây. Gà Trống sung sướng bay lên cây để lấy chiếc mũ và
đội lên đầu.
Gà
Trống định bay về trời nhưng vì quá mệt nên không đủ sức cất cánh bay lên nữa.
Gà Trống cất tiếng gọi:
- Mặt
Trời ơi! Kéo tớ lên với!
Nhưng
Mặt Trời không thể kéo Gà Trống lên được. Mặt Trời đành an ủi Gà Trống:
- Gà
Trống ơi! Bạn hãy ở lại dưới mặt đất vậy. Buổi sáng sớm bạn hãy gọi “Ò ó o…!
Mặt trời ơi!”, tôi sẽ thức dậy và trò chuyện với bạn nhé!
Từ đó
trở đi, Gà Trống luôn dậy sớm và cất tiếng gáy “ò ó o” để đánh thức Mặt Trời
dậy. Ở tít trên cao, Mặt Trời với gương mặt hồng hào tròn trịa, mỉm cười nhìn
Gà Trống. Muôn loài hoa đua nở, khoe sắc màu rực rỡ. Cây lá cũng mở bừng mắt
reo vui chào đón ánh Mặt Trời. Người ta gọi lúc đó là ngày.
Còn Mặt
Trăng thì cảm thấy rất hối hận và xấu hổ vì đã đối xử không tốt với bạn Gà
Trống. Vì thế, Mặt Trăng cứ đợi đến khi Mặt Trời lặn xuống phía bên kia rặng
núi, Gà Trống lên chuồng đi ngủ mới dám xuất hiện. Người ta gọi lúc Mặt Trăng
tỏa những tia sáng dịu dàng, yếu ớt gọi là đêm.
